Kết quả tìm kiếm cho "lấn ra lòng rạch Cái Sao"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 177
Tôi về quê khi trận lũ cuối mùa vừa rút, mang theo hơi lạnh mằn mặn của miền Trung. Con đường làng còn vương đất cát, những lùm cây ngã rạp như vừa trải qua trận thở dài của đất trời.
Đặt chân đến làng du lịch cộng đồng thôn Dỗi ở xã Khe Tre (TP Huế), không ít du khách bị cuốn hút bởi giọng nói, nụ cười hiền lành của cô hướng dẫn viên người dân tộc Cơ Tu Hồ Thị Non.
Khi gió bấc tràn về, chúng tôi trở lại xã Vĩnh Xương rồi xuôi về Khánh Bình. Hai xã biên giới ấy như đôi cánh tay dang rộng, đón dòng Mekong chảy vào đất Việt. Nơi đây, sông không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn mang theo nhịp sống kinh tế mới. Người dân vẫn giữ nếp mưu sinh dựa vào con nước nhưng vẫn chủ động mở thêm những hướng đi phù hợp với sự phát triển của vùng biên hôm nay.
Dù còn hơn nửa tháng nữa mới đến lễ Giáng sinh 2025 nhưng không khí Noel tại một số địa phương của tỉnh An Giang đã rực rỡ. Các cửa hàng trang trí, nhà sách và tiệm quà tặng đồng loạt bày bán sản phẩm mới, thu hút người dân mua sắm sớm. Nhiều chủ kinh doanh cho biết sức mua tăng rõ, trong khi giá cả ổn định, mẫu mã phong phú.
Rạch Giá mùa bấc tiết trời se lạnh. Cánh chim nhạn chao nghiêng trên bầu trời. Ngoài khơi xa tàu đánh cá rẽ sóng bạc đầu hối hả mang hải sản tươi ngon về chợ.
Lần đầu đến với sông Cái Lớn, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm xen lẫn thú vị, khi “chạm vào” dòng nước 2 mùa mặn - ngọt. Xa xa, từng hàng dừa nước rủ bóng bên dòng sông như nghiêng mình chào đón bước chân người lữ thứ.
Trong tiến trình phát triển kinh tế - xã hội của tỉnh, cộng đồng doanh nghiệp, nhà đầu tư trong và ngoài tỉnh đã có những đóng góp quý báu, thúc đẩy phát triển kinh tế, phối hợp chăm lo đời sống người dân, góp phần bảo đảm an sinh xã hội trên địa bàn.
Có những chiều cuối tuần, khép lại bài giảng nơi giảng đường, tôi thường nhớ về những miền đất đã từng đi qua như một cách gột bớt ồn ào, căng thẳng. Trong vô số miền ký ức, Rạch Giá (tỉnh An Giang) hiện lên rõ nhất với nhiều nét duyên. Mỗi lần đến đây, tôi lại thấy mình bước giữa 2 lớp thời gian: Sự yên ả của miền Tây xưa và nhịp sống sôi động của một phố biển đang phát triển.
Đều đặn mỗi cuối tuần, một nhóm bạn trẻ sinh sống ở Buôn Ma Thuột (Đắk Lắk) hẹn nhau đi nhặt rác với một mong muốn chung được gửi gắm trong cái tên thơ mộng của nhóm: Buôn Mê thở cùng cây.
Trên dòng sông Cái Lớn, xã Gò Quao mênh mang, hàng nghìn người dân Khmer hòa mình trong tiếng trống, tiếng hò vang vọng. Khi những chiếc ghe ngo rực rỡ sắc màu lao vun vút giữa sóng nước, cũng là lúc tinh thần đoàn kết, ý chí và lòng tự hào dân tộc được khắc sâu trong từng nhịp khua nước tung bọt trắng xóa, rộn ràng.
Một ngày không mạng xã hội, không có tiếng “ting” quen thuộc, không còn những dòng tin cuốn đi cảm xúc, chỉ còn tôi với buổi sáng yên bình, tiếng sóng biển rì rào, nụ cười hiền của người xa lạ và hơi ấm dịu dàng của tình thân.
Búng Bình Thiên - hồ nước trời nằm trên địa phận 2 xã Khánh Bình và Nhơn Hội là một trong những vùng nước ngọt lớn nhất miền Tây Nam Bộ. Mặt hồ xanh biếc quanh năm soi bóng làng Chăm, làng Kinh bình yên bên bờ. Ở nơi con nước và con người cùng thở, những ngư dân, cán bộ và nghệ nhân vẫn lặng lẽ gìn giữ hồ nước trời như giữ một phần linh hồn vùng biên giới.